[Dịch] Dị Giới Long Tiêu Dao

Chương 1 : Chương 1

Người đăng: nnvn

.
Chương 1 : Sơ Kiến Long Tộc Tác giả: Tát Gia Dịch giả: nnvn Ta từ trong hôn mê tỉnh lại ,khẽ khàng mở mắt , cảnh tượng trước mắt lập tức làm cho ta quên đi đau đớn của những vết thương trên người . Trước mắt là một mảng rừng do những cây cổ thụ to lớn tạo thành còn ta thì nằm trên một cây cổ thụ to. Lắc lắc đầu , đầu óc của ta từ mê hồ trở nên thanh tỉnh . Nhìn lên trên đỉnh đầu là tầng tầng lớp lớp những cành cây , thấp thoáng có thể thấy được bên trên ngọn cây là một bầu trời trong xanh thuần khiết , đó là một màu xanh mà ta chưa hề được thấy bao giờ . Rất rõ ràng là ta đã rơi từ bên trên xuống , nhưng mà tại sao ta lại đến được mảnh rừng kì quái này ? Những cây cổ thụ nơi đây đều to lớn mà ta chưa bao giờ được thấy cho dù ta đã đi khắp cả địa cầu. Kì quái, ta chẳng phải đang chiến đấu với nhẫn giả và dị năng giả , do cường hành vận đệ thất tầng của Tiêu Diêu quyết mà trở nên tẩu hòa nhập ma rồi cùng với bon Tam Bổn Thọ đồng quy ư tẫn sao? Ta thử cử động một chút, còn may, tuy ra toàn thân đau đớn toàn thân gân cốt gãy hết bảy tám phần nhưng nội thể nhờ chân khí bảo hộ nên nội tạng không bị thương nhiều , tin rằng vẫn chưa nguy đến tính mạng. Ta thử vận hành chân khí , thảm, trong đan điền trống rỗng , mà toàn kinh mạch chỗ nào cũng bị tắc ! Xem ra lúc tự bạo đã đem toàn thân chân khí tán nhập vào các kinh mạch . Điều này cũng giải thích cho nguyên nhân vì sao ta từ trên cao rơi xuống mà không chết. Xem ra nội thương trầm trọng như thế này cho dù điều kiện liệu thương có cực tốt đi nữa cũng không thể trong vòng mười ngày nửa tháng mà hồi phục được hà huống bây giờ lại nằm ở cái cánh rừng này. Còn tốt là ta vốn rất lạc quan , tuy nhiên tình cảnh thê thảm nhưng mà còn có thể sống sót cũng đủ làm ta phấn chấn rồi, hiện tại chuyện cấp thiết nhất đó là phải trì liệu ngoại thương trầm trọng của bản thân. Do toàn thân đau đớn ta chỉ có thể tiếp tục nằm trên cây , gian nan vừa nối từng cái xương cốt về đúng vị trí vừa phải chịu cái đau đớn của gãy xương cho dù tâm trí ta có cứng rắn như sắt đá cũng không thể chịu nổi mà phát ra những tiếng thảm khiếu. Không dễ dàng gì mới đem được tất cả xương cốt về đúng vị trí ta cuối cùng do đau quá mà ngất đi . Lúc ta tỉnh lại thì đau đớn đã tiêu giảm đi rất nhiều , bất quá hiện tại xương gãy vừa được cố định lại ta chỉ có thể nằm im , cũng may là cành cây này quả thật rất lớn nếu tính theo chiều nằm ngang thì cũng không thua một cái giường đôi bao nhiêu, nằm trên đó không khác gì nằm tại giường cả . Bất quá nghĩ tới phải nằm như vậy mười ngày nửa tháng ta không nhịn được cười khổ mấy tiếng , ta thuận tay bẻ một lá cây nhẹ nhàng kẹp giữa các ngón tay rồi nhấn môi bắt đầu thổi . Dùng lá cây để thổi sáo là do ta lúc còn ở với sư phụ trên núi trong mười sáu năm dần dần học được, từ khi sư phụ chọn được ta từ đó liền đưa ta lên núi ở. Bất quá ta trước sau đều không gọi ông ấy làm sư phụ mà cứ gọi loạn lên là “Lão đầu tử” “ lão đầu tử”, còn ông cũng gọi lại ta là “xú tiểu tử” để báo phục . Lão đầu tử rất bác học nói theo cách của ông ấy là cầm kì thi họa không gì không hiểu, không gì không tinh thông, bất quá mỗi lần ta đều nói là ông ta cái gì cũng hiểu biết, cái gì cũng sơ sài. Từ nhỏ ta ngoài học võ công còn theo ông học các loại tạp nghệ cho nên ta cũng có thể xem là cầm kì thi họa thứ nào cũng thông . Lúc đầu ta học thổi tiêu, bất quá sau này ta cảm thấy cầm ống tiêu bằng trúc qúa phiền phức nên quyết định đổi dùng lá cây để thổi , vài năm sau ta đã học được thổi tiêu bằng lá rất điệu nghệ. Cứ mỗi lần ta cảm thấy phiền muộn đều ngắt một chiếc lá, tùy tâm sở dục thổi tấu một phen , bất quá ta làm sao cũng không ngờ được, tại một khu rừng nguyên thủy như thế này cũng có sinh vật thưởng thức. Chạy đến là một con “thằn lằn’” kì quái , nói nó kì quái là vì nó quá to , trước đây con thằn lằn to nhất mà ta thấy qua cũng chỉ bằng một đứa bé là cùng , chỉ có một cái móng thôi mà chiều cao cũng đã vượt qua cả ta , chiều dài cả thân mình cũng có đến hơn năm mươi trượng, càng kì quái hơn là nó bay đến mới lạ vả lại nó còn hạ xuống ngay bên trên đầu của ta làm cho bên trên đầu của ta bị che kín mít cho nên không thể nhìn thấy cánh của nó. Nó vừa hạ xuống thì giống như đất bằng bỗng nổi lên một cơn lốc lớn trực tiếp thổi ta từ trên cây xuống đất , cú ngã nặng này làm cho ta kinh mạch đứt đoạn xương cốt vừa mới chỉnh đúng vị trí lại bị lệch , ta chỉ cảm thấy toàn thân bị một cơn đau nhói, máu tươi trào ra rồi ngất đi. Khi ta tỉnh lại lại cảm thấy thân thể thư phục rất nhiều ngay cả những đoạn xương lệch vị trí dường như cũng đã được tiếp lại không lẽ trong khu rừng nguyên thủy này cũng có người ? Trong lúc hiếu kì ta từ từ mở mắt nhìn trái nhìn phải ta vẫn còn nằm dưới cây chỗ vừa bị ngã lúc nãy, bất quá con thằn lằn to lớn lúc này đang ở trên đầu ta dùng đôi mắt mà so với đầu người còn to hơn nhìn trừng trừng vào ta , ta kì dị phát hiện toàn thân của nó đều là màu hoàng kim ngay cả mắt cũng vậy, lớp vảy màu hoàng kim che phủ toàn thân dưới ánh nắng mặt trời chớp lên quang mang đẹp mắt . Trên cái đầu cự đại hai cái sừng nhọn chia làm hai bên trái phải, bộ râu dài thả xuống, thân hình của nó nhìn xa thì trông giống thằn lằn nhưng hiện tại không có chút gì giống thằn lằn cả. Vốn dĩ sinh vật bự con như vậy làm sao cũng khiến cho người ta cảm thấy kinh khủng nhưng ta lại chỉ cảm thấy cả thân hình của nó sung mãn một loại cảm giác thần thánh , còn có sự uy nghiêm , sự uy nghiêm không thể tả bằng lời che phủ cả thiên địa . Lúc này ,việc khu rừng này có thể sản sinh ra loại sinh mệnh như vậy đã làm cho ta cảm động sâu sắc, đây tuyệt đối là kì tích của vũ trụ, là kiệt tác vĩ đại của tạo vật, khoảnh khắc đó ta hoàn toàn quên đi bản thân , quên đi khắp người trên dưới thương thế trầm trọng có thể làm cho ta chết đi n lần, chỉ biết ngây ngốc nhìn vào sinh vật trước mặt, hoàn toàn không để ý trong ánh mắt to lớn đó từ mang vẻ thú vị chuyển sang vô thú rồi lại chuyển sang chán. “Nhân loại vì sao ngươi lại xuất hiện ở trên thần thánh long đảo, ngươi có biết rằng bất cứ nhân loại nào dám xâm phạm long đảo đều sẽ bị long tộc vĩ đại truy sát không?” thanh âm kì dị vang lên trong đầu ta , không phải vang lên ở bên tai mà là trực tiếp truyền vào trong não của ta đem ta từ trong thất thần tỉnh lại. Thanh âm đó không phải hán ngữ, cũng không phải là bất cứ ngoại ngữ nào mà ta được biết nhưng ta lại có thể hiểu rất rõ ràng ý tứ của nó. “Ta thật không biết chỗ này là chỗ nào, cũng không biết vì sao lại đến được nơi này, cho nên vấn đề ngươi hỏi ta không thể trả lời” ta dùng hán ngữ lễ mạo hồi đáp câu hỏi của đối phương, đối với việc nó có được trí tuệ cao ta không có chút lạ lùng, nếu như đã là thiên địa kì tích thì việc có được trí tuệ cao cũng là việc bình thường. Bất quá rất rõ ràng là nó không nghe được hán ngữ. Cho nên ta chuyển sang dùng tiếng anh, tiếng pháp, tiếng đức vân vân chỉ cần thứ tiếng mà ta có thể nói được ta đều lần lượt dùng tới, đáng tiếc đó là từ ánh mắt của đối phương ta phát hiện toàn bộ nó đều nghe không hiểu. Đúng lúc này thanh âm kì dị của nó lại vang lên : “Vì sao ta lại nghe không hiểu tiếng của ngươi ? Phải biết rằng thân là Long tộc tộc trưởng ta đã sống mấy vạn năm, tất cả các ngôn ngữ của các chủng tộc trên đại lục ta đều biết rõ. Vì sao ta nghe hoài mà không hiểu ngươi nói gì vả lại rất rõ ràng lúc nãy ngươi sử dụng tới mấy thứ tiếng vì sao ta không thể lý giải được ? Không lẽ ngươi không phải là sinh vật sinh tồn trên phiến đại lục này?” Lúc này không trung truyền lại tiếng gió rít theo sau đó là mấy con cùng loại với lúc đầu xuất hiện trên không trung trừ màu trên vẩy và lớn nhỏ khác nhau bọn chúng dường như giống nhau như đúc. Rất rõ ràng đây là một chủng tộc mà ta chưa từng được biết đến . Cười khổ một tiếng ta đã hiểu rõ tình cảnh của bản thân , ta nghĩ bản thân hiện tại không còn ở trên địa cầu nữa rồi nếu không sẽ không thể thấy được loại sinh vật như vậy. Nếu như chỉ có một con ta còn có thể xem giồng như sự tồn tại thần bí của quái vật hồ Lockness nhưng nếu là cả một chủng tộc vả lại từng cá thể đều to lớn như vậy mà ở địa cầu hoàn toàn không nghe nói đến thì đó là chuyện không có khả năng. Nghĩ đến có thể không còn gặp lại lão đầu tử nuôi mình từ nhỏ tới lớn ta cảm thấy thật đau lòng. Lại nghĩ đến sau này phải một mình sống trên thế giới xa lạ này ta chợt cảm thấy tương lai thật mờ mịt. Sau đó có 5 con “thằn lằn” , a không, phải là 6 con mới đúng, con nhỏ nhất chỉ dài cỡ 2 trượng, đối với ta mà nói con này mới là chánh thường một chút , còn so với đồng loại của nó mà nói nó thật quá nhỏ cho nên ta liền cho nó thuộc loại tiểu hài tử. Vảy và mắt của nó cũng là màu hoàng kim, đôi mắt là một màu hoàng kim thuần túy không một chút tạp sắc, ta nhìn vào chỉ cảm thấy một vẻ mĩ lệ chấn động linh hồn, nhãn châu long lanh chuyển động cũng cho ta một cảm giác rất kì diệu, trừ vẻ thuần chân còn có chút tinh nghịch. Trời ạ ta còn nhìn thấy bên trong còn có vẻ khoái chơi khăm, trực giác của ta cho biết nó đang để ý tới ta vả lại hiển nhiên là không có chút hảo ý nào. Nhưng ta lại không có chút cảm giác nguy hiểm nào, tựa như có một cô bé khả ái đang tính toán là nên vẽ lên mặt bên trái của ta một con chim nhỏ hay là vẽ lên mặt phải một con rùa đen vậy. Nó không phải tự mình bay đến mà là ngồi trên một con “thằn lằn” cũng có vảy màu hoàng kim, không giống với vẻ hùng tráng của con đầu tiên con này có vẻ thon dài hơn hoặc giả nói là nhỏ nhắn hơn, đôi mắt to lớn xạ ra tia ôn nhu, ta đột nhiên tâm lý khẽ động, ta phát hiện cái tia ôn nhu mà ta cảm thấy đó tịnh không phải từ trong mắt của đối phương xạ ra mà là trực tiếp từ trong tâm lý xuất hiện , cũng giống như nói ta trực tiếp từ tâm lý của bọn chúng cảm giác được suy nghĩ của bọn chúng . Kì thật từ bên ngoài mà nhìn vào, nhãn quang của bọn chúng đều giống nhau . Ta lại chăm chú quan sát ba con còn lại đầu bọn chúng đều nhỏ hơn một chút so với con đầu tiên mà từ ánh mắt của bọn chúng ta đều nhìn ra thái độ của chúng với ta. Vảy của chúng phân biệt là thổ hạt sắc(màu nâu đất), hỏa hồng sắc và thanh sắc, mục quang nhìn vào ta đều có vẻ kinh kì nhưng ta lại không cảm giác được chút địch ý nào . Ta lại nhìn vào con đầu tiên, thái độ của nó rất kì quái bao hàm cả hiếu kì lẫn đùa bỡn. Hãn (từ này có nghĩa là đổ mồ hôi hột :p) , là đùa bỡn, ta có chút choáng váng. Điều này lại chứng thật suy nghĩ lúc nãy của ta , nên biết rằng ta rất ít tiếp xúc với người khác đối với quan hệ con người có thể nói là thập phần trì độn nhưng ta hiện tại cảm giác rất rõ thái độ của bọn chúng đối với ta, xem ra Tiêu Diêu quyết của ta đã đột phá được cảnh giới rồi, cứ mỗi lần đột phá đều làm cho ta đối với hoàn cảnh càng mẫn cảm, chỉ là trước đây đều là với hoàn cảnh xung quanh không ngờ tầng thứ bảy lại tăng cường tinh thần lực của ta lên rất nhiều. Có được năng lực này tức là cảm giác của ta đối với tất cả mọi thứ của hoàn cảnh xung quanh càng thêm mẫn cảm? Năng lực như vậy đối với người thân tại dị cảnh thật sự phi thường hữu dụng . Bất quá điều đáng tiếc đó là hiện tại nội thương của ta trầm trọng vô cùng thật không biết cho đến lúc nào mới có thể hoàn toàn khôi phục. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang